Sports

header ads
Chúa Muốn Vậy
Con sinh ra tại giáo xứ Bùi Chu thân thương thuộc giáo phận Xuân Lộc. Con là con thứ năm trong gia đình có sáu anh chị em. Bố làm nông dân trồng lúa, mẹ bán xôi tại các công ty và trường học gần nhà, sau một thời gian mẹ con chuyển sang làm chổi bông. Nhà nghèo, con đông, nhưng bố mẹ vẫn miệt mài với ruộng lúa và những bó chổi tại các phiên chợ sáng chiều để nuôi anh em chúng con thành người. 
Thời gian thấm thoát trôi qua, con khăn gói lên Sài Gòn để nhập học tại trường Đại Học Sư phạm Tp. Hồ Chí Minh. Trong thời gian học tại đây, con vẫn trung thành với việc đến nhà thờ vào các ngày trong tuần, ngoài ra con còn tham gia ca đoàn tại nhà thờ Chợ Quán. 
Suy nghĩ đi tu của con được hình thành bởi lời mời gọi của bạn Thu học chung lớp Mầm non. Qua tiếp xúc và sau những lần học, chơi cùng nhau, bạn ấy đã rủ con đi Thanh tuyển Dòng Mến Thánh Giá Khiết Tâm. Chẳng hiểu sao con cứ ngần ngại, nửa muốn đi, nửa không muốn đi, nên con không trả lời dứt khoát. Con cứ viện hết lý do này đến lý do khác: Nào là “vừa đi học vừa đi tu tớ thấy cực lắm”; nào là “tớ mà đi tu chỉ tổ phá nhà Dòng”; nào là “khi nào Chúa gọi thì tớ đi”… nhưng bạn ấy nói với con “Có thể Chúa dùng Thu để gọi Kiều đó”. Thế là bạn ấy vẫn kiên trì mời gọi con theo Chúa. Con suy nghĩ đến câu nói của bạn và thấy cũng có lý nên cuối cùng con cũng đồng ý. Cuối năm ba Đại học, con cùng bạn Khánh cùng nhau đi Thanh tuyển. Trước khi đi, chúng con nói với bạn Thu: “Chúng tớ vô chơi thôi rồi về có được không?”. Thu nói: “Cũng được!”. Và đúng như thế, chúng con chỉ vô chơi thôi rồi về. Sau 3 ngày Thanh tuyển, chúng con được trải nghiệm một chút xíu về đời sống tu trì. Con thấy cũng nhẹ nhàng, vui vẻ, không có gì nghiêm ngặt như người ta thường hay bàn tán. Chúng con lại trở về cuộc sống thường ngày: sáng đi học, chiều đi lễ và hát ca đoàn. Cứ như thế cho đến năm thứ tư Đại học, con đã nảy sinh tình cảm với một bạn từng học chung trường cấp III với con. Bạn ấy và con học chung trường nhưng khác lớp. Ngặt nỗi bạn ấy không cùng tôn giáo với con, mẹ con lại không muốn con yêu người khác tôn giáo, vì mẹ sợ con bỏ Chúa. Vì thế, mẹ còn đặt tiêu chuẩn cho chị em chúng con là: “Lấy người nào cũng được, miễn là có đạo”. Biết ý mẹ như thế, lựa lúc mẹ con vui vẻ nói chuyện con liền hỏi dò ý mẹ: “Mẹ ơi nếu con quen người có đạo mà là đạo Phật thì có được dắt về ra mắt mẹ không?”. Mẹ ôn tồn bảo: “Nếu muốn dắt thì dắt đi chứ đừng dắt về.” Từ dạo ấy trở đi, con e dè hơn về chuyện tình yêu của mình. Con cầu nguyện với Chúa: “Nếu thực sự Chúa không muốn con đi tu thì xin Chúa giải gỡ khó khăn này và chúc lành cho chuyện tình yêu của con, còn nếu Chúa muốn con đi tu thì xin cho con một dấu chỉ.” Thật bất ngờ! Khi chuyện tình yêu của con mới chỉ được gần nửa năm thì anh nói với con là mẹ anh muốn anh đi làm bên Nhật. Con thinh lặng thủ thỉ với Chúa: “Chúa ơi! Có lẽ nào đây là ý Chúa?” Con vẫn chưa yên tâm, con lại hỏi anh lần nữa: “Thật không, mẹ muốn hay anh muốn?” Anh trả lời: “Anh không muốn đi” vì anh lỡ thương em rồi, không muốn để em chờ đợi lâu, nhưng anh không thể làm trái ý mẹ được. Một buổi chiều êm ả, con nhận được tin nhắn anh chào để đi Nhật làm việc. Con buồn lắm, một nỗi buồn man mác của người mới chập chững yêu đương.
Khởi đi từ nỗi buồn ấy, tiếng Chúa lại nói với con: “Lòng nhân hậu và tình thương Chúa, ấp ủ tôi suốt cả cuộc đời.” (Tv 22,6) Thật vậy, Chúa lúc nào cũng thương con, cũng chờ đợi và cho con rất nhiều cơ hội để con được ở gần Chúa, thế mà con lại phũ phàng từ chối. Sau lần ấy, con đã nhận ra ý Chúa muốn trên cuộc đời con. Sáng ngày 30/8/2016, con nhanh chóng khăn gói theo bố đi đến Hội dòng Đa Minh Tam Hiệp để nhập tu trước sự ngỡ ngàng của bao bạn bè và thân bằng quyến thuộc.
Ơn gọi của con là thế! Nhìn lại chặng đường ba năm theo Chúa, tuy ngắn nhưng cũng đủ để con cảm nhận được tình yêu mà Chúa đã dành cho con. Con đã khám phá ra nơi mà Chúa đã chuẩn bị cho con từ rất lâu. Ngài muốn yêu thương con suốt cả cuộc đời, từ giờ cho đến mãi về sau con chỉ khao khát được thuộc trọn về Chúa, chỉ một mình Chúa mà thôi.
Con xin tạ ơn Chúa vì muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương. Con xin tri ân mẹ Hội dòng, quý Dì giáo, quý Dì cùng toàn thể quý chị em, bạn bè, thân bằng quyến thuộc xa gần đã dành nhiều tình yêu thương, sự quan tâm nâng đỡ, động viên và đặc biệt là đã nhớ tới con trong lời cầu nguyện. Con cũng không quên gửi lời tri ân ngoan thảo đến bố mẹ và toàn thể anh chị em trong gia đình đã luôn ở bên con và dành rất nhiều tình yêu thương cho con.
Maria Thúy Kiều (TTV)
Mới hơn Cũ hơn

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*