Sports

header ads
Mục Tử thời Covid-19 – Suy niệm Chúa Nhật IV Phục Sinh, Năm A
Suy niệm: Ga 10, 1- 10
Chúa Giê-su là mục tử nhân lành, Ngài chăn dắt chiên với tình yêu vô vị lợi. Ngài lưu ý đến từng con chiên nhất là những con chiên đau khổ bệnh tật. Ngài gần gũi với các bệnh nhân để chữa lành. Nhưng trong mùa đại dịch này nhiều người nghi ngờ tình thương của Ngài, người ta tự hỏi: Nếu Chúa là Cha Toàn Năng Ngài sẽ dẫn lịch sử nhân loại đi theo con đường tốt đẹp như con người mơ tưởng chứ! Chúng ta đã quá rõ câu trả lời này. Nhưng còn hơn thế nữa, theo Cha Raniero Cantalamessa, thuyết viên của Giáo Hoàng nói: sự dữ mà con người gây ra đó, Chúa không chịu thua, nhưng Người hướng dẫn nó theo con đường của Ngài chứ không phải theo hướng của con người. Ngài biến đau khổ thành hồng ân cứu độ chúng ta. Và Ngài nhấn mạnh: người chiến thắng là người đau khổ chứ không phải người gây ra đau khổ. Theo ý này, thì Vị Mục Tử của chúng ta luôn dẫn chúng ta đi theo con đường của Ngài để tới vinh quang.
Trong đại dịch này, chúng ta không biết khi nào kết thúc nỗi khổ vì mỗi ngày chúng ta nhận được những nguồn tin rất tăm tối không có lối thoát. Nhưng tin vào tình yêu Chúa, vị Mục Tử nhân lành, chúng ta hy vọng: mọi sự sẽ tốt đẹp và hữu ích cho chúng ta. Chúng ta không nhìn thấy hừng đông bên kia chân trời vì bóng đen dày đặc đang bịt mắt chúng ta. Để vào được đất hứa dân Do Thái phải đi qua sa mạc nóng cháy, chết chóc. Thử thách ở sa mạc thay vì rèn luyện họ lại khiến họ trở thành dân tuyển chọn cứng cổ. Thiên Chúa vừa là Cha, vừa là Mục Tử, Ngài không bỏ rơi họ, nhưng kiên nhẫn giáo dục và đợi chờ.
Thời Tân Ước, Ngài bộc lộ cách hiện sinh tình yêu thương vô bờ này qua các dụ ngôn, đặc biệt qua dụ ngôn người cha nhân hậu. Điều này cho chúng ta tin chắc một điều: Trong đau khổ này, Chúa đang dẫn chúng ta đi trên con đường của Ngài. Dầu chúng ta cầu nguyện van xin; nhưng Ngài biết điều gì hữu ích cho chúng ta vì Ngài là Mục Tử của chúng ta. Ngài đã đi trước chúng ta trong đau khổ để khẳng định với chúng ta rằng: đây là con đường dẫn tới toàn thắng. Đây là một cuộc hành trình với Đức Ki-Tô và đến với Đức Ki-Tô, một Đức Ki-Tô trần trụi trên thập giá.
Trong mù đại dịch này, chúng ta thấy xuất hiện những vị mục tử theo gương Chúa Giê-su thực hiện vai trò mục tử của mình cách rất quả cảm. Các Ngài mạo hiểm xông vào chiến trường chắc chắn không an toàn. Các Ngài đến với con chiên đang trong cơn nguy kịch để ban các phép sau cùng. Ở những nước mà đại dịch hoành hành, các mục tử phải can đảm lên đường chấp nhận một mất một còn để giúp bệnh nhân tìm được sự bình an trong những giờ phút chiến đấu với tử thần trong sự cô đơn đen tối nhất. Tình yêu của vị mục tử lúc này phải trả một giá rất  đắt là theo gương Thầy mình hiến thân vì đàn chiên.
 Ngoài những gương tận tâm tận lực của các y bác sĩ đã chạy đua với thời gian để cứu sống anh em mình về phần xác, thì các vị mục tử của Chúa sẵn sàng quên ăn quên ngủ để cứu anh em mình về phần thiêng liêng. Thứ hai tuần thánh, ngày 6 tháng 4 năm 2020, chúng ta cảm động với gương của linh mục bác sĩ Anthony Phạm Hữu Tâm đã tình nguyện lên đường đi phục vụ một bệnh viện ở nơi tâm dịch dữ dằn nhất tại New York. Cha thú nhận khi lên đường ngài cũng hồi hộp và lo sợ vì Coronavirus đang lây nhiễm nặng và người chết quá nhiều, nhưng theo gương Chúa Giê-su năm xưa, cha hy vọng góp phần nhỏ nhoi của mình với những nhân viên y tế làm việc vì quá tải. Cha được cắt vào phòng những người nhiễm nặng nhất và không mong bình phục. Với vai trò của người mục tử và khả năng chuyên môn, cha được đóng hai vai trò một lúc vừa chữa bệnh tinh thần vừa chữa bệnh thể xác. Mấy vần thơ cha viết trên Facebook khiến mọi người phải thán phục:
“Lửa gần rơm lâu ngày phải cháy
Gần Giê-Su riết phải theo gương
Nhớ xưa Tuần Thánh Chúa hy sinh
Thì nay ta lại theo chân Ngài.”
Người Mục tử trong giai đoạn này là như thế, họ là người đặt chân mình vào dấu chân của Chúa Giê-su. Họ luôn đi trước đoàn chiên để dẫn đầu và khi gặp sói dữ, các Ngài phải ra tay chứ không được chạy trốn để tìm an toàn cho chính mình. Với ý nghĩa này, Tòa Tổng Giám mục Sài Gòn hướng dẫn mục vụ mùa dịch Covid-19 ngày 19-03-2020 như sau:
“Xức dầu bệnh nhân luôn phải là việc ưu tiên trong thừa tác vụ linh mục. Quí cha có nghĩa vụ đi xức dầu thánh và mang Mình Thánh Chúa cho bệnh nhân, ngay cả trong những lúc dịch bệnh hay những thời khắc nguy hiểm, để đem đến cho họ sự sống thiêng liêng và niềm hy vọng vào giây phút quan trọng nhất của cuộc đời. Nếu từ chối, chúng ta phải tự hỏi mình làm linh mục để làm gì.”[3]Và Đức Tổng nhấn mạnh: “Cũng như các y bác sĩ, những linh mục của Chúa cần can đảm hy sinh mạng sống vì thừa tác vụ thánh; bởi đó là một hiến tế thánh thiêng cao đẹp của đời linh mục!”
Qua sự hiến thân của người mục tử, bệnh nhân đau đớn và sợ hãi tìm được nơi họ sự an ủi và chữa lành. Họ bơ vơ mất hướng nhưng sự hiện diện của mục tử đã chỉ cho họ biết đích đến.
Trong những ngày đen tối này, vị Mục Tử Nhân Lành cũng muốn cho mỗi chúng ta là những con chiên ngoan ngoãn của Ngài, để từ đó, trở thành những mục tử cho anh em mình. Chiên thì phải nhận biết, lắng nghe và ra khỏi sự an toàn giả tạo của mình, để theo Mục Tử nghênh chiến với những nguy hiểm, sự dữ để dành được sự tự do mới nơi đồng cỏ xanh tươi màu mỡ, để tìm lại một đời sống thênh thang thanh thoát, một sự sống dồi dào. Theo Mục Tử là đi vào con đường của Chúa Giê-su: Bỏ Nazareth để đi về Thập giá, để bị cám dỗ, để đi đến vườn cây dầu và đến đồi Can-vê.
Chúng ta không ngạc nhiên khi đi về với Thiên Chúa, chúng ta luôn luôn bị cám dỗ và phải chiến đấu không ngừng. Đời sống đức tin là một cuộc hành trình dài và chúng ta biết Chúa dẫn chúng ta đi đâu. Người đưa bước chúng ta là Chúa Ki-Tô. Chúng ta sẽ không vào được Nước trời nếu không có Chúa Giê-su dẫn dắt.
Hôm nay chúng ta cũng cầu nguyện cho ơn gọi, đặc biệt ơn gọi thừa tác thánh và tu sĩ. Họ là những mục tử, cánh tay kéo dài của Chúa Giê-su. Giáo hội rất cần những ơn gọi này để xây dựng Giáo hội và làm cho Hội Thánh phát triển. Nhưng ngày nay ơn gọi mỗi ngày một xuống dốc, vì đạo đức của gia đình đã tụt dốc. Hôn nhân suy đồi thì ơn gọi cũng lao dốc. Một quả trứng ung không thể nở ra một con gà. Cũng vậy, gia đình tan nát thì ơn gọi cũng nát tan.
 Xin Chúa cho chúng ta hiểu được tầm quan trọng này để khi bước theo vị Mục Tử Nhân Lành chúng ta có thể chỉ cho anh em bước vào con đường mình đã đi, đã sống, đã cảm nghiệm. Xin Chúa làm cho chúng ta trưởng thành trong chân lý và tình yêu để chúng ta tiến bước vào trong mầu nhiệm của Thiên Chúa trong niềm vui, bình an và hi vọng. Hãy để Chúa hướng dẫn chúng ta, để Thánh Thần là ánh sáng của chúng ta. Hãy trao phó cho Người tất cả. Chính Người sẽ bảo vệ và cho chúng ta tất cả những gì chúng ta cần. Amen.
 Nt. Maria Faustina Lý Thị Báu
Mới hơn Cũ hơn

*